Anh biết mình vô cùng ngốc vì cứ muốn được gần bên người, lần đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người nhìn anh, lúc ấy anh đã biết tim mình lạc nhịp và cũng chính lúc ấy anh cũng biết tiếp theo là những ngày tháng không dễ dàng… Đâu cứ phải ánh mắt dịu dàng là yêu đâu, vậy mà anh cứ đắm chìm trong đó, muốn yêu người tiếp những ngày người đã đau khổ, muốn thương người tiếp những ngày người đã chờ đợi trong vô vọng, muốn chia sẻ tiếp với người cuộc sống khó khăn người đang trải qua, muốn nắm tay người đi tiếp con đường trước mắt…
Đừng làm phiền người không yêu mình.
Người! chỉ là rung động thôi, chỉ là một phút yếu đuối cần ai đó san sẻ, một chút hiếu thắng của em thoáng qua, và một chút đồng cảm với hoàn cảnh… ngoài ra chẳng có thương làm sao đến yêu được…
Anh! chẳng cần biết mình sẽ đối mặt với những gì, chỉ muốn mỗi ngày được trò chuyện cùng người. Chẳng cần biết lí trí kêu gào ra sao, chỉ nghĩ đến con tim đang hoan hỉ. Chẳng cần biết người mỗi ngày gắng gượng những lời sáo rỗng, chỉ luôn biện minh cho mình và cho người…
Yêu một người không yêu mình thật sự rất đau
Mỗi ngày trôi qua, con tim em càng thu hoạch thêm bao nhiêu cảm xúc, ngọt ngào có, tủi hờn có, vui vẻ có, buồn phiền có, và cả xót xa cũng có… mỗi lần thấy mọi thứ nhạt nhòa lạc lõng, anh lại nghĩ đến chuyện buông tay… vậy mà cứ bao lần anh muốn bỏ quên người, thì tự nhiên người lại ngọt ngào với anh, lại thêm vài lời làm chất xúc tác cho con tim hy vọng trở lại. Chỉ muốn ru mình một chút thôi, không thể ngủ ngon, chỉ mơ màng cũng được… tưởng tượng một ngày nào đó người có thể nhìn ra chân tình mà cảm động.
- Anh luôn xem người là ưu tiên nhưng với người anh chỉ là sự lựa chọn..
- Anh luôn muốn gần người thêm chút nữa, còn người thì luôn giữ khoảng cách với anh.
Lời kết
Vậy yêu một người không yêu mình có đau không, có mệt mỏi không, có thấy mình mất đi lòng tự trọng nhiều không… Yêu là như thế có đúng không? cho dù có đau đến vỡ vụn cũng không dám quay lưng, sợ mình lại bỏ lỡ điều gì trong khoảnh khắc ấy, cứ nuôi hy vọng mỗi ngày mỗi ngày người sẽ gần ta hơn chút nữa, cứ vô thức hy vọng ta sẽ ở lại trong thế giới của người, cứ nhắm mắt hy vọng đường sẽ không còn xa…Vậy khi nào thì trái tim anh sẽ bão hòa. Người đã lạnh lùng, quay lưng là không bao giờ ngoảnh lại, anh cũng hy vọng như thế, người đừng nhìn lại, dù chỉ là một lời hỏi thăm… vì anh sợ trái tim mình lại một lần mềm yếu, lại vì sợ bỏ lỡ người mà lại làm đau mình lần nữa…
Dù sao cũng cảm ơn người đã giúp anh bước ra khỏi thế giới của người, nếu không tự mình anh chả bao giờ làm được, bây giờ anh thấy tim mình nhẹ nhàng đi rất nhiều, giống như trút bỏ được một gánh nặng mà mỗi ngày mình phải mang theo. Không còn mong chờ, không còn hy vọng… vẫn biết rằng khó có thể phôi phai…nhưng đã biết chấp nhận người là thứ không thuộc về mình, mãi mãi cũng không thể thuộc về mình…
Không có nhận xét nào